8 tháng 11, 2012

Tâm sự buồn của sinh viên năm 3_ Đại học Vinh

Mình đang thay đổi mà , thay đổi nhiều lắm rồi , dừng lại đi mà…..

Thế là bước sang năm 3 rồi , cuộc sống sinh viên của mình cũng đã thấm thoát trôi qua được 3 năm rồi. Mình chẳng biết tại sao nữa , hôm nay thấy buồn lắm chẳng biết làm gì cả , chỉ biết suy nghĩ về bản thân và lướt nhẹ đôi tay của mình lên bàn phím viết lên những suy tư, những dòng duy nghĩ của mình.
Sinh ra trong một gia đình có 3 chị em . Lúc nhỏ mình là con 2 nên mình nghĩ gắnh nặng của gia đình ko phải là của  mình mà là của chị mình . Mình chỉ biết ăn rồi học , và quan tâm tới mọi người trong gia đình của mình, và mọi người thường nói mình rất ngoan , hiền . Thật ra cái bản tính ngoan ,hiền của mìnhcủa một thằng con trai đâu phải ai cũng hiểu được đâu .


Bước vào Đại học cuộc sống sinh viên của mình , cái bản chất ngoan , hiền cũng dần dần thay đổi từ đó .Năm nhất mới bước vào học được gần 1tháng thì chuyện gia đình làm mình đầy áp lực , cuộc sống sinh viên tác độngrất nhiều và từ đó mình thấy chán nản dần dần . Một thằng con trai chỉ biết ănđi hoc về nhà rồi học bài , lúc nào cũng ko xa cái bàn học nửa bước .Thế mà giờđây mọi thứ làm nó chán nản , nó thấy mình như ko còn bước đi thêm được mộtbước nào nữa ….rồi từ đó lao vào cuộc chơi với đám bạn bè mới quen , cái đámbạn mà chỉ mới quen trong 1 tháng mà làm mình đảo lộn tất cả , thay đổi tất cả, bỏ bê chuyện học hành , ăn rồi cứ đi chơi mà thôi chẳng học bài gì cả.Nó biếtlúc nào nó cũng biết nó đang dần sa sút đi rất nhiều ..cứ mỗi đêm khi nghĩ đếnchuyện bản thân mình đang thay đổi , rất nhiều và rất nhiều thì nước mắt nó cứứa ra .Uh thì nó biết được nó sai nhưng nó vẫn cứ như vậy.
Nó tự nghĩ cái bản chất ngoan hiền của nó chắc có lẽ ko còntồn tại trong nó nữa mất rồi , chơi game thâu đêm, cắm thẻ , cmt…và cũng códính cả lô đề nữa. thế đấy mọi thứ nghĩ lại thấy tồi tệ và đáng sợ biết baonhiêu .
Và rồi ngày tháng cứ thế trôi đi trong sự sa sút của 1 thằngcon trai khi vào xã hội dưới tác động của cuộc sống sinh viên .Nó biết nó đangsợ ,Mọi thứ làm nó rất buồn ….
Nó sợ một ngày bố,mẹ biết được nó sẽ thế nào nữu…hình ảnhcủa nó trong bố,mẹ vẫn là thằng con trai rất ngoan hiển.Nớ sợ sợ làm bô, mẹbuồn vì nó , sợ nước mắt của mẹ rơi .VÀ nó càng sợ bao nhiêu thì những thứ đóluôn hiện lên trong đầu nó làm cho những thứ đó in sâu trong đầu và mỗi khinghĩ lại nước mắt của nó lại cứ muốn rơi.Nó tự nhủ là thằng con trai thì đừngcó mà rơi nước mắt nhé dù thế nào đi nữa , nó biết nó như vậy là nó đang yếuđuối nhưng rồi cứ nghĩ là nước mắt cứ rời thôi.
Thế rồi nó tự nhủ nó sẽ phải tập đứng lên , nó sẽ cố gắng đitừ từ và thế là năm 2 cũng đã tới. Nớ vẫn mang trong nó kí ức ấy .Nó vẫn sa sútnhư vậy nhưng nó suy nghĩ nhiều nó thấy sợ rồi. Nó hạn chế hơn , ít chơi vớiđám bạn nghịch ấy ….nó bắt đầu từ từ học và học nhưng có lẽ cái thứ gọi là chămhọc trước đây của nó có lẽ là ko được như trước nữa rồi. nó chỉ học được ít màthôi .
Nó cứ ngồi cứ ngồi vào bàn tập lại như cái thói quen trướcđây của nó,, ko học thì vẫn cứ ngồi chỗ bàn không đi đâu cả , và nó ko học nócứ ngồi như vậy , vừa ngồi vừa ngủ gật , vừa học kiểu thế đấy. nhưng có lẽ kođược như trước nữa rồi . nó lại buồn …lại muốn đi .. cứ đi nó buồn là cứ đingoài đường như thế , ko biết tại sao nữa có lẽ là ko muốn dừng lại . Nó sợ nódừng lại là nó sẽ ko bước đi được nữa . VẬy là mỗi khi nó buồn , những kí ức cứhiện lên là nó cứ đi một mình.
Nhiều khi nó sợ sợ lắm.. !! đi học xa nhà mà 2 tháng  rồi cứ về một lần . nó sợ , sợ về nhà rồi gặpngười thân trong gia đình .Cứ mọi lần về là nó lại hiền như 1 đứa con gái cáimà mọi người xung quanh thường nói mình như vậy ,,thế mà ai ngờ dk cái conngười ko còn là con người ngoan hiền nữa. con người ấy mang những nỗi đâu vàtổn thương rất lớn trong mình nhưng chẳng bao giờ để lộ ra gì cả. cứ về nhà làcứ vui vẻ , và hồn nhiên lắm.
Nó sợ điều đó nhưng nó lại thấy thích lắm vì về nhà nó đượcthoát khỏi con người hư hỏng của nó. Mỗi khi về nhà mọi thứ tốt đẹp lại ùa vềtrong tâm trí nó. Những thứ mà một con người thật của nó . VÀ thế nó cứ thíchvề nhà nhiêu hơn mặc dù có những thứ ám ảnh nó mỗi ngày .Nhưng dù sao đi nữathì nó vẫn còn những tồn tại trong con người của nó là 1 đứa hư hỏng màthôi.Đôi lúc nó về nhà mà cứ ở nhà mãi , thừ 7 về thứ 2 học rồi mà vẫn ko chịuđi . mãi đến thứ 4 nó mới đi . nó sợ vào Thành phố Vinh . Vào với cuộc sống sinhviên của nó. Nó cư nói dối là nhà trường cho nghỉ học…

Và cũng chính nhờ cái sợ của mình mỗi khi làm việc xấu nênnó nhận ra được nó sai rất nhiều .Nó chỉ biết phải học để bù đắp lại những gìnó đã làm trước đây  mà thôi .và thế làkết quả học của nó tuy ko cao lắm nhưng nó vẫn thấy vui vì đã có điểm b,b+ rồi. nó thấy vui và thích lắm…và nó nghĩ là chỉ cần cố gắng là nó sẽ làm được . Nó sẽ quên những thứ mà ám ảnh nó .

Thế đó cuộc sống sinh viên của mình là như vậy đó …vàgiờ đây bước sang năm 3 rồi .Mình chỉ muốn cố gắng học tốt mà thôi , ko muốnchơi bời nữa .nhưng mà những thứ trước đây mình ko bao giờ quên được ..nhữngthứ đó làm mình rất buồn , buồn lắm ..

\Và hôm nay ngày Mùng 5/9 tự nhiên ngồi học 1 lúc rồi nó nằmngủ . Nó đang nằm ngủ nó mơ , mơ về những thứ đó, những thứ mà nó trước đây đãlàm .. lô,đề, cắm thẻ,cmt…vv nó sợ sợ sợ lắm . đang nằm giật mình nó tỉnh giấcvà như người mất hồn . sợ lắm …Mình ko biết tại sao nữa những thứ đó cứ luôn ám ảnh trong mình. Mình chẳng biết phải làm sao nữa.

Các bạn ơi mình phải làm sao đây .. làm sao để quên đượcnhững thứ đo trong đầu mình . Mình sợ mình lại sa sút đi như trước đây lắm.
\Qua đây mình cũng muốn nhắn nhủ tới các bạn rằng “ dù ta cốgắng 1 viêc gì đó dù kết quả của nó làm mình thất vọng thì cũng đừng nản chí màhãy cố gắng tiếp nhé”…..

Ah..hi các bạn khóa 52,53 cũng đừng chơi bời nhiều quá nhé …đừngđi quá đà nhé , các bạn dù chơi nhưng đừng bỏ bê việc học hành của các bạn nhé!
Chúc các bạn thành công trên con đường sự ngiệp của mình nhé….!!!

Nguồn : dhvinh.com