Có bao giờ em tự hỏi sao khi hai đứa đi chung một cái ô mà lưng áo anh vẫn ướt hết?
Có bao giờ em thắc mắc sao hai đứa chung một cái ô mà
trên đường chỉ in bóng anh cùng chiếc ô tròn tròn?
Chưa em nhỉ...Những lúc như thế, em chỉ kéo anh lại
gần, còn anh thì cười hạnh phúc...hạnh phúc khi được che chở cho người mình yêu thương...
Thế nhưng... hạnh phúc là một chiếc chăn hẹp mà người này kéo thì kẻ kia lạnh...
Anh cố đắp tấm chăn ấy lên người em, còn em thì lại đẩy nó về phía anh...
Rốt cuộc em đã chọn cách dừng lại, vì em muốn thấy anh sống tốt hơn...mà đâu biết rằng được quan tâm, che chở em là điều tuyệt vời nhất...
Anh phải đợi đến bao giờ để em quay trở lại, để em cùng anh chia sẻ tấm chăn hạnh phúc kia...Chỉ cần chúng ta gần nhau, chỉ cần chúng ta cùng nhau gìn giữ...thì chiếc chăn ấy vẫn đủ chỗ cho hai người mà em...
Quay về bên anh nhé...
Thế nhưng... hạnh phúc là một chiếc chăn hẹp mà người này kéo thì kẻ kia lạnh...
Anh cố đắp tấm chăn ấy lên người em, còn em thì lại đẩy nó về phía anh...
Rốt cuộc em đã chọn cách dừng lại, vì em muốn thấy anh sống tốt hơn...mà đâu biết rằng được quan tâm, che chở em là điều tuyệt vời nhất...
Anh phải đợi đến bao giờ để em quay trở lại, để em cùng anh chia sẻ tấm chăn hạnh phúc kia...Chỉ cần chúng ta gần nhau, chỉ cần chúng ta cùng nhau gìn giữ...thì chiếc chăn ấy vẫn đủ chỗ cho hai người mà em...
Quay về bên anh nhé...