4 tháng 11, 2012

Tạm thời chưa yêu.


 Đóng cửa trái tim..
- Tạm thời ngừng sản xuất tình cảm,do thua lỗ & vốn đã hết.
- Tình cảm tồn kho qúa nhiều.Chi phí bảo hành, bảo trì qúa lớn.
- Không có đối tác phù hợp, kinh 
doanh trì trệ dẫn đến tâm lý sản xuất không đảm bảo.
An ninh tinh thần kém...
Tuyên bố Phá Sản.....=))
Khi làm những việc cho những người mình thực sự yêu thương thì chẳng ai lại đi tính toán so đo thiệt hơn cả. Con người sinh ra ai mà không ích kỉ. Chỉ có yêu thương mới
khiến người ta thoát khỏi sự tầm thường đó thôi...

   Tôi thật sự đã yêu 1 người con gái,khi tôi viết những dòng này thì người ấy đã xa tôi thật rồi,đơn giản bởi vì tôi là người đến trễ và chắc có lẽ trong mắt người ấy tôi thua xa hoàn toàn người kia.Nhưng không vì thế là tình cảm của tôi phai dần,trong thời gian rất dài tôi luôn xem người ấy là quan trọng nhất đời tôi,chắc ai yêu rồi thì sẽ hiểu,tôi luôn dành cho người ấy thứ tình cảm quan trọng nhất,chân thật nhất.... Nhưng không hiểu nỗi vì sao tôi thua kém người kia ở điểm gì mà cuối cùng người con gái ấy không chọn tôi.Và tôi đã khóc vì người con gái ấy,tôi trằn trọc nhiều đêm không hiểu là vì sao? nhiều đêm tôi đi làm thêm ở quán coffe_tôi đang là sinh viên _tôi thấy nhiều đôi trai gái vui vẻ tay nắm tay,trò chuyện......Bạn có biết cảm giác của tôi lúc đó thế nào không?  Tôi chỉ biết buồn và cũng chỉ thế thôi cũng đủ làm tôi đau khổ thế nào rồi.Giờ đây,1 năm học nữa,người con gái ấy ra trường và sẽ trở thành 1 giáo viên,còn tôi thì 3 năm nữa mới trở thành 1 kỹ sư CNTT... Cuộc đời mà bạn,tôi chỉ biết cầu chúc cho người ấy hạnh phúc.Bây giờ tôi có lẽ chưa yêu vậy,tôi không muốn yêu một người con gái để lấp đầy chỗ trống trong tôi.. Và dương như bây giờ tôi cảm thấy tôi thế nào đó và dường như là đang dửng dưng với những người con gái lạ...

Bạn biết không:
"Một trong những món quà lớn nhất của cuộc sống này là khả năng yêu, được yêu hay thậm chí cả đánh mất tình yêu… Thật đáng tiếc khi ta chưa từng yêu và được yêu một lần trong đời. Tại sao lại lãng phí cuộc sống này - khi không yêu ai đó"

Sao ngày ấy đến nhanh thế: Có một ngày, anh biết, bàn tay em sẽ chối từ nắm lấy tay anh dù là trong rét lạnh…
Có một ngày, anh biết, em sẽ hờ hững trong vòng tay anh, dù là một cái ôm từ đằng sau thật chặt như ngày xưa em từng thích…
Có một ngày, anh biết, nước m
ắt em rơi sẽ không còn vị mặn bởi những phai nhạt từng ngày của yêu thương…

Có một ngày, anh biết, em sẽ thôi không dỗi hờn, không oán trách những phút vô tâm ngốc nghếch đến đáng trách của anh…
Có một ngày, anh biết, em sẽ không thấy mình còn cảm thấy lạc lõng trong trái tim anh nữa…
Vì em đã lựa chọn bước đi…
Có một ngày, anh biết, em sẽ thôi không còn tự hỏi mình liệu tình yêu anh dành cho em đã lớn đến bao nhiêu nữa…
Bởi ngày đó, anh hiểu, em đã mệt mỏi vì yêu anh…
Anh nhìn sâu vào đáy mắt em và nhận ra một điều chưa bao giờ em nói, rằng “Em muốn dừng lại, sau những gì đã qua…”.
Bàn tay em đã muốn buông lơi để nắm lấy một bàn tay khác.
Trái tim em đã lỗi nhịp để gọi một cái tên khác, không còn là anh.
Những vô tâm, những hẫng hụt, những khoảng trống lòng… đã vô tình đẩy mình đi xa nhau. Cả hai chúng ta đang dần dần cô đơn trong những yêu thương mà anh và em từng có…