Giữa anh và em hình như đã không còn gì để nói, chỉ có những lý do để tránh. Tránh gặp mặt, tránh nói chuyện, tránh cả nhìn thấy nhau.
Em biết em đã làm anh đau. Em không thể trách anh vì điều đó. Chính anh đã làm anh tự tổn thương thôi. Em cũng có những nỗi đau của riêng mình. Nhiều hơn người khác, hay ít hơn nguời khác, em không cần biết, nhưng em biết chắc chắn rằng anh đã là người từng nghe em than thở về những nỗi đau cuả mình.
Em rên xiết lên không hẳn để đánh động sự chú ý của mọi nguời, mà em chỉ muốn mọi nguời cảm nhận được rằng em đang quá đau, em cần những lời thăm nom, an ủi, dù rằng em sẽ chẳng cho ai biết quá nhiều sự thật về mình.
Em đã sống qua nhiều năm, em đã biết, có thể trên đời này sẽ không còn nguời tốt, những nguời dám hy sinh mình vì người khác.
Em tự mang trong mình dòng máu cuả một kẻ săn đuổi. Bằng cách nào đó, em không thể nhận lấy lòng yêu của người khác một cách dễ dàng. Sự kiêu hãnh cuả em làm khổ em.
Chính anh cũng đã huỷ diệt lựa chọn cuả em về phía anh mà! Sao lúc em đau, anh không ở bên? Sao lúc em bị thương, anh không băng bó? Sao lúc em yếu mềm, anh không nâng đỡ?
Taị sao? Tại sao? Giờ đây lý trí của em đã cho rằng anh là kẻ không cần thiết, em đã dứt bỏ được hẳn những giây chạnh lòng, thì anh lại xuất hiện, lại nói rằng anh yêu em?
Không thể, một kẻ đã không cho em nương tựa lúc em đau, liệu rằng có đủ tin cậy để em tựa cả đời không? Câu trả lời anh dạy em đã là không anh ạ. Và đau hay không đau, sớm hay muộn, anh cũng sẽ phải thay đổi quyết định cuả mình thôi, bởi vì em đã có sẵn câu trả lời cho anh.
Em thương anh, nhưng điều đó không thể hồi sinh tình cảm của em cho miếng gạc không đúng lúc được. Vết thương đã ngậm máu. Xin đừng bới nó lên. Em chỉ xin có vậy. Được không anh?
Em biết em đã làm anh đau. Em không thể trách anh vì điều đó. Chính anh đã làm anh tự tổn thương thôi. Em cũng có những nỗi đau của riêng mình. Nhiều hơn người khác, hay ít hơn nguời khác, em không cần biết, nhưng em biết chắc chắn rằng anh đã là người từng nghe em than thở về những nỗi đau cuả mình.
Em rên xiết lên không hẳn để đánh động sự chú ý của mọi nguời, mà em chỉ muốn mọi nguời cảm nhận được rằng em đang quá đau, em cần những lời thăm nom, an ủi, dù rằng em sẽ chẳng cho ai biết quá nhiều sự thật về mình.
Em đã sống qua nhiều năm, em đã biết, có thể trên đời này sẽ không còn nguời tốt, những nguời dám hy sinh mình vì người khác.
Em tự mang trong mình dòng máu cuả một kẻ săn đuổi. Bằng cách nào đó, em không thể nhận lấy lòng yêu của người khác một cách dễ dàng. Sự kiêu hãnh cuả em làm khổ em.
Chính anh cũng đã huỷ diệt lựa chọn cuả em về phía anh mà! Sao lúc em đau, anh không ở bên? Sao lúc em bị thương, anh không băng bó? Sao lúc em yếu mềm, anh không nâng đỡ?
Taị sao? Tại sao? Giờ đây lý trí của em đã cho rằng anh là kẻ không cần thiết, em đã dứt bỏ được hẳn những giây chạnh lòng, thì anh lại xuất hiện, lại nói rằng anh yêu em?
Không thể, một kẻ đã không cho em nương tựa lúc em đau, liệu rằng có đủ tin cậy để em tựa cả đời không? Câu trả lời anh dạy em đã là không anh ạ. Và đau hay không đau, sớm hay muộn, anh cũng sẽ phải thay đổi quyết định cuả mình thôi, bởi vì em đã có sẵn câu trả lời cho anh.
Em thương anh, nhưng điều đó không thể hồi sinh tình cảm của em cho miếng gạc không đúng lúc được. Vết thương đã ngậm máu. Xin đừng bới nó lên. Em chỉ xin có vậy. Được không anh?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét